Hà Nội ngày 04 tháng 6 năm 2021
Một đêm dài tôi thao thức với cái thời tiết nóng như lò quay thịt vậy, đẫm mồ hôi, chiếc quạt chẳng những mang hơi mát mà còn phả thêm hơi nóng nung người tôi lại càng thêm vật vã.
Tôi tự hỏi nơi đầu chiến tuyến đang chống dịch và những bệnh nhân, người cách ly họ ra sao với cái tháng 6 oi bức của miền Bắc?
Mải miết suy tư, đêm nóng của tôi quện cùng những giọt mồ hôi, những câu hỏi của mình. Có lẽ giờ này các thành viên khác của đoàn BTH cũng có những tâm tư như tôi với nhiều nhiều những câu hỏi:
– Liệu rằng mình vào đó có an toàn không?
– Mình vào đó xong cũng bị cách ly 21 ngày?
Chuông báo thức reo lên vào lúc 7h00 sáng làm tôi bừng tỉnh sau vài phút ngủ gục vùi trên bàn mà không hay biết. Tiếng chuông hôm nay khác mọi ngày, không còn là chuông báo “đi làm”, giờ tiếng chuông là lời nhắc cuộc hành trình lần thứ 3 của những con người BTH bắt đầu.
Con đường 60km từ Hà Nội về Bắc Giang, Tôi rãi bày tâm sự của mình cùng đồng bạn. Anh Tuấn Anh là người đầu tiên đáp lại với lời động viên nhè nhè “vào đó an toàn lắm không sao đâu”, và những câu khích lệ cũng theo thế mà dấy lên “cùng lắm anh em mình cách ly 21 ngày chứ mấy”, đến lượt tôi hỏi một người em đã có gia đình cũng hồ hởi nói “Em nói chuyện với vợ rồi, vợ em bảo ba nó cứ đi, việc gia đình đã e xử hết“. Tôi thấy được trong mỗi thành viên nhiệt huyết dâng trào, sức trẻ và tinh thần không ngại khó đi đến nơi tuyến đầu chống dịch.
Tại kiểm soát vào tỉnh Bắc Giang, dưới cái nắng 39-40 độ C những chiến sĩ, bác sĩ mồ hôi nhễ nhại trong bộ đồ kín cửa cao tường, kín đến mức một con kiến không thể chui vào được. Mặc dù nhận được công văn của MTTQ tuy vậy việc kiểm soát dịch bệnh tại cổng vào tỉnh vẫn rất nghiêm ngặt và chuẩn mực. Sau khi được kiểm tra kỹ lưỡng: khai báo y tế, đo nhiệt độ, sát khuẩn tay và giải trình lý do vào tỉnh.
Chiếc xe BTH lăn bánh trong thành phố, ngược với mường tượng của tôi về một thành phố vắng lặng, trơ trọi vì giãn cách, Bắc Giang vẫn như một thành phố đầy sức sống và quật cường. Tôi thấy ấn tượng mạnh mẽ với tinh thần chống dịch của người dân Bắc Giang, sự hài hoà giữ chống dịch và hoạt động thường nhật.
Trải qua dòng cảm xúc trên những con đường nội phố, 09h00 chúng tôi tới bệnh viện dã chiến, đặc biệt hơn đây là “Cơ sở thu dùng điều trị đầu tiên Covid 19”. Một lần nữa, chúng tôi được kiểm tra an toàn với dịch bệnh trước khi qua cổng.
Hiện diện trước chúng tôi là những y sĩ, bác sĩ những con người được cộng đồng gọi với các tên tự hào “chiến sĩ áo trắng”. Anh em trong đoàn chẳng ai nói với ai, ấy vậy mà đều hướng về họ bằng những ánh nhìn kính trọng và tự hào. những vết thêm, những ánh xanh trên mỗi chiến sĩ, nhưng với đôi mắt sáng và nụ cười của các Anh, các Chị lại cho Tôi tràn đầy niềm tin rằng chúng ta sẽ chiến thắng dịch bệnh.
Khi được trao những chiếc thùng rác, đoàn chúng tôi được làm việc với những y bác sĩ, chiến sĩ công an, bộ đội, hầu hết đều rất trẻ, có lẽ là thế hệ 9x và 2k.
Trò chuyện cùng người lính trẻ, tôi mới hiểu tinh thần quật cường của anh em nơi đây, Bạn H vui vẻ nói: “Khi vào đây với em không còn nỗi sợ, khó khăn mấy cũng chẳng sao, nhớ gia đình lắm chứ nhưng đối với một người lính tuyến đầu em bỏ qua hết những nỗi lo. Em cùng người dân, anh em nghĩ tới sớm khống chế dịch bệnh là hết muộn phiền và hơn hết là mình được đóng góp ít nhiều trong công cuộc chống dịch Covid-19 cả nước nói chung và Bắc Giang nói riêng”.
Những thùng rác của BTH được đón nhận và được ghi nhận “Sản phẩm thiết thực nhất”, điều đó là chúng tôi hoan hỉ hơn biết bao. Các Anh các Chị y bác sĩ cũng chia sẻ: “Chúng tôi rất vui khi nhận được sự hỗ trợ từ các địa phương, doanh nghiệp, cá nhân. Rất nhiều sản phẩm, vật tư, được mọi người gửi gắm, động viên. Với chúng tôi mọi sự ủng hộ đều quý giá, dù chỉ là 1 lời động viên, một sự chia sẻ nho nhỏ.”
Chao ôi! Những con người thật tuyệt vời, chỉ được biết đến qua phương tiện truyền thông đại chúng, mạng xã hội, và nay chúng tôi được thấy tận mắt và thật may mắn khi BTH được cùng góp 1 phần sức lực với những chiến sĩ nơi đây. Không khí hoà ái giúp công việc lắp đặt nắp thùng rác trở nên nhẹ nhàng, thoải mái. Những chiếc thùng rác được đưa tới khắp nơi tại khu điều trị covid-19.
Một chuyến đi với những dòng cảm xúc đan xen, những tâm tư đôi khi không diễn đạt ra được, tề tựu lại là niềm vui khi được đóng góp của BTH cùng với người dân chiến đấu chống dịch. Tôi tin rằng, không chỉ riêng tôi, những thành viên khác và những người như chúng tôi khi đến ủng hộ đều tự hào, đều kính trọng và đặt niềm tin vào một chiến thắng ngày một ngày hai. Chúng tôi tạm biệt Bắc Giang và tiếp tục những hành trình tiếp theo….








